Xin bão rớt trên hồn em trắng xóa
Miền hoang vu, sông núi chảy ngược ngàn
Ta sẽ về, loài dấu yêu man dã
Buổi chiều đông, dù tim có băng hoang
Ta sẽ thắp cho hồn người ngọn lửa
Khâu tim đời cháy rực bóng đông xưa
Gọi tên nhau cho vang đồi ngực nhỏ
Gọi tên người vỡ vách núi canh khuya
Ta sẽ về bên em, loài dấu yêu biết khóc
Để cùng đời, giây phiếm rộn hoan ca
Mưa nguyệt cầm ru em tràn niệm khúc
Với loài hoang thú bỏ rừng xa
Xin bão rớt trên hồn ta nhói buốt
Loài thú hoang quen khinh bạc đời mình
Để quảng đời còn có em xuôi ngược
Trên lối nào về kỷ niệm năm xưa
Ta sẽ hát cho nàng nghe khúc hát
Bản tình ca ngang dọc một thời
Ta sẽ vỗ cho nàng yên giấc ngủ
Bằng điệu ru phiêu bạc, mỏi âm hơi
Và lúc đó mùa đông trên phố núi
Ta nhớ rừng bóng cũ kín mù sương
Buổi hoàng hôn rủ em về phó hội
Đốt lá rừng soi cho rõ tang thương
Em sẽ thấy, trên cung đời thân phận
Cõi mênh mông, xa lạ nghìn trùng
Cơn sóng tình, vỗ hoài âm ngăn cách
Thôi về rừng, chốn thẩm mê cung
Ta sẽ hát cho em nghe khúc hát
Bản du ca, tháng chạp buổi chiều đông
Của loài người, như ta em, đau phận bạc
Rồi ngậm ngùi, rồi sẽ bao dung...
Ta sẽ sống một đời trên núi thẳm
Buổi trăm năm, trên lá cũng thiên đường
Thượng đế xa, xa rồi trong vô tận
Sao chúng mình đòi được mảnh chăn êm...
Trần Tưởng Duyên
(Tuyển tập 1970 – 1975)