Thôi, rũ sạch áo giang hồ một thuở
Bỏ đồi xưa, sương trắng cõi chiêm bao
Về với nàng, gối nồng đêm trăn trở
Mộng tình xưa, chăn chiếu cũ ngọt ngào
Về với nàng, khêu tim đời cháy rực
Kể nàng nghe chuyện lãng tử phiêu du
Bảo với nàng đời xanh ta u tối
Từ vó câu, nghìn dặm đó mịt mù
Bảo với nàng đời xanh ta khinh bạc
Nên chưa già mà tóc đã phai sương
Thói ngang tàng quen với một tang thương
Nên chén rượu giang hồ không uống hết
Thói ngang tàng, bây giờ ta thấm mệt
Về bên em, ôi mộng cũ não nùng
Hỏi bờ xưa còn biên giới thâm cung
Xin úp mặt trên rừng thiêng, đắm đuối .
Trần Tưởng Duyên
(Tuyển tập 1970 – 1975)
No comments:
Post a Comment