Cũng đắng cũng buồn như nước mắt
Giọng đời hát mấy cũng hoang vu
Làm sao nói được lời cay đắng
Để biết rằng mai đó ngục tù
Về môi ta nhớ môi nàng
Rừng xanh môi với môi hoàng huy hôn
Tóc em rối buộc đôi hồn
Yêu em rối tóc ngữ ngôn lìa trần
Về môi ta tưởng còn gần
Hôn tương tư bóng nàng trần gian mơ
Và khi tỉnh mộng còn buổn
Để hoang vu rụng trên hồn năm canh
Đêm tàn, và chiêm bao xanh
Thấy hôn em giữa trăm cành lá khô
Trần Tưởng Duyên
(Tuyển tập 1970 – 1975)
No comments:
Post a Comment