Từ buổi sáng vọng đồi vang tiếng khóc
Em ngậm ngùi úp mặt ngỡ chiêm bao
Trên bàn tay mười nhánh nhỏ đan nhau
Chôn tiếng khóc suốt trong bờ tóc biếc
Từ buổi sáng ta về trong hối tiếc
Tháng mười hai sương cũ ướt vai đau
Mới hay rằng ngày tháng bỗng xanh xao
Khi kỷ niệm ghi bằng dòng nước mắt
Từ buổi sáng hát người nghe khúc hát
Hoàng hạc nào biền biệt bỏ trời mơ
Là ngỡ ngàng, là gọi nỗi bơ vơ
Ta đâu tưởng, người ơi ta đâu tưởng
Từ buổi sáng bềnh bồng trên âm hưởng
Em ngậm ngùi xõa tóc rũ ngang vai
Biết là người vừa bỏ tháng mười hai
Ôi, tiếng hát người ơi ta đâu tưởng
Trần Tưởng Duyên
(trích Tuyển Tập 1970-1975)
(từ Tuyển Tập 1970-1975)
No comments:
Post a Comment