Dec 31, 2010

BÂY GIỜ


Cũng đắng cũng buồn như nước mắt
Giọng đời hát mấy cũng hoang vu
Làm sao nói được lời cay đắng
Để biết rằng mai đó ngục tù

Về môi ta nhớ môi nàng
Rừng xanh môi với môi hoàng huy hôn
Tóc em rối buộc đôi hồn
Yêu em rối tóc ngữ ngôn lìa trần

Về môi ta tưởng còn gần
Hôn tương tư bóng nàng trần gian mơ

Và khi tỉnh mộng còn buổn
Để hoang vu rụng trên hồn năm canh
Đêm tàn, và chiêm bao xanh
Thấy hôn em giữa trăm cành lá khô


Trần Tưởng Duyên
(Tuyển tập 1970 – 1975)



Dec 30, 2010

BÀI CHO HOÀNG HẠC DẤU YÊU...


Như nước mắt chiều xưa em đã khóc
Lệ nghìn thu là một chút này đây...
Buổi đi về mưa lấm tấm hương mây
Còn se sắt, lòng ta còn se sắt

Và em khóc, chiều xưa dòng nước mắt
Ngựa hồng xa trên đồi cỏ, âm thầm
Hoàng hạc ơi thu chết giữa hư không
Heo may cũ lạnh lòng ta viễn xứ

Trên đồi cỏ, sầu hoang khai tình tự
Hoàng hạc ơi, đông lạnh suốt tim ta
Những chiều phai thu rụng cánh mưa qua
Nghe chớm nhớ chiều xưa em bóng nhỏ

Trên ngày tháng tình phai như lá cỏ
Trên tay em, ta chết nửa hồn xưa
Rất ngậm ngùi cũng thể dòng sông mưa
Trôi qua mấy bờ đời em thăm thẳm

Và nước mắt chiều xưa em ướt đẫm
Đóa tương tư thơm ngát nồng nàn
Cũng thể mùa mây nhớ mưa ngang
Cho ướt tóc buồn em xanh thẳm


Trần Tưởng Duyên
(Tuyển tập 1970 – 1975)



Không tên


Ngày cuối xuống hôn đời say mắt đỏ
Thèm sao môi em thuở ngoan hiền
Ta biết những cành mưa nghiêng với gió
Định hôn em mà bỗng thấy ta điên
Nên một thuở về chan trên tóc nhỏ
Để cho hương em bay lạc lỏng trăm miền
Ta cúi xuống nụ tình đời vừa chín...


Trần Tưởng Duyên
(Tuyển tập 1970 – 1975)


 

Thôi rũ sạch ÁO GIANG HỒ một thuở


Thôi, rũ sạch áo giang hồ một thuở
Bỏ đồi xưa, sương trắng cõi chiêm bao
Về với nàng, gối nồng đêm trăn trở
Mộng tình xưa, chăn chiếu cũ ngọt ngào

Về với nàng, khêu tim đời cháy rực
Kể nàng nghe chuyện lãng tử phiêu du
Bảo với nàng đời xanh ta u tối
Từ vó câu, nghìn dặm đó mịt mù

Bảo với nàng đời xanh ta khinh bạc
Nên chưa già mà tóc đã phai sương
Thói ngang tàng quen với một tang thương
Nên chén rượu giang hồ không uống hết

Thói ngang tàng, bây giờ ta thấm mệt
Về bên em, ôi mộng cũ não nùng
Hỏi bờ xưa còn biên giới thâm cung
Xin úp mặt trên rừng thiêng, đắm đuối
.


Trần Tưởng Duyên
(Tuyển tập 1970 – 1975
)

Ta, loài dấu yêu hoang dã


Xin bão rớt trên hồn em trắng xóa
Miền hoang vu, sông núi chảy ngược ngàn
Ta sẽ về, loài dấu yêu man dã
Buổi chiều đông, dù tim có băng hoang

Ta sẽ thắp cho hồn người ngọn lửa
Khâu tim đời cháy rực bóng đông xưa
Gọi tên nhau cho vang đồi ngực nhỏ
Gọi tên người vỡ vách núi canh khuya

Ta sẽ về bên em, loài dấu yêu biết khóc
Để cùng đời, giây phiếm rộn hoan ca
Mưa nguyệt cầm ru em tràn niệm khúc
Với loài hoang thú bỏ rừng xa

Xin bão rớt trên hồn ta nhói buốt
Loài thú hoang quen khinh bạc đời mình
Để quảng đời còn có em xuôi ngược
Trên lối nào về kỷ niệm năm xưa

Ta sẽ hát cho nàng nghe khúc hát
Bản tình ca ngang dọc một thời
Ta sẽ vỗ cho nàng yên giấc ngủ
Bằng điệu ru phiêu bạc, mỏi âm hơi

Và lúc đó mùa đông trên phố núi
Ta nhớ rừng bóng cũ kín mù sương
Buổi hoàng hôn rủ em về phó hội
Đốt lá rừng soi cho rõ tang thương

Em sẽ thấy, trên cung đời thân phận
Cõi mênh mông, xa lạ nghìn trùng
Cơn sóng tình, vỗ hoài âm ngăn cách
Thôi về rừng, chốn thẩm mê cung

Ta sẽ hát cho em nghe khúc hát
Bản du ca, tháng chạp buổi chiều đông
Của loài người, như ta em, đau phận bạc
Rồi ngậm ngùi, rồi sẽ bao dung...

Ta sẽ sống một đời trên núi thẳm
Buổi trăm năm, trên lá cũng thiên đường
Thượng đế xa, xa rồi trong vô tận
Sao chúng mình đòi được mảnh chăn êm...


Trần Tưởng Duyên
(Tuyển tập 1970 – 1975)



Thơ duyên và Buổi sáng


Từ buổi sáng vọng đồi vang tiếng khóc
Em ngậm ngùi úp mặt ngỡ chiêm bao
Trên bàn tay mười nhánh nhỏ đan nhau
Chôn tiếng khóc suốt trong bờ tóc biếc

Từ buổi sáng ta về trong hối tiếc
Tháng mười hai sương cũ ướt vai đau
Mới hay rằng ngày tháng bỗng xanh xao
Khi kỷ niệm ghi bằng dòng nước mắt

Từ buổi sáng hát người nghe khúc hát
Hoàng hạc nào biền biệt bỏ trời mơ
Là ngỡ ngàng, là gọi nỗi bơ vơ
Ta đâu tưởng, người ơi ta đâu tưởng

Từ buổi sáng bềnh bồng trên âm hưởng
Em ngậm ngùi xõa tóc rũ ngang vai
Biết là người vừa bỏ tháng mười hai
Ôi, tiếng hát người ơi ta đâu tưởng
 
Trần Tưởng Duyên
(trích Tuyển Tập 1970-1975)
 
 
(từ Tuyển Tập 1970-1975)