Jan 2, 2011

DƯ – TƯỞNG


Mưa vẫn mưa với nghìn mưa rụng xuống
Hồn ta đau bằng trăm cõi trời sầu
Em đâu tưởng, bờ tím xưa tiếng khóc
Điệu miên trường rời rã nẻo đời sau

Mưa vẫn mưa bên thềm xưa vọng tưởng
Ta mơ hồ nghe khúc nhớ hoang mang !
Em nào biết mưa về xây mộ thấp
Chôn hồn ta sâu kín – biệt ngàn...
Rồi nơi đó nghìn thu đêm tiếng khóc !
Em ngăn xa cho phận đá đau sầu
Mưa vẫn rụng vô tình muôn phiến trắng
Đỉnh hồn xưa – Trắng lịm cuộc hồn nhau...

Thôi mai mốt gọi mềm. trong dư tưởng !
Uyên xưa ơi – hồn ta trắng sầu xưa
Ngỏ bình yên em về mưa rớt xuống
Có lạnh lùng – cho nghìn nỗi ta đau

Thôi mai mốt tưởng nhau bằng dư niệm
Em khóc đi, để mưa gọi mưa về
Ta cũng về để xây mồ tim tím
Chôn hồn ta – Khi mưa rớt lê thê....

***

Em có một thoáng nào trong vọng tưởng ...!
... Khóc dùm ta đôi giọt lệ nghìn năm...
Mai mốt nữa không còn xưa âm hưởng
Ta đi rồi như cánh vạc xa xăm

***

Mưa vẫn mưa trên phiến tình đã vỡ
Mùa tháng năm giọt nước trắng ưu phiền
Sao bây giờ như mùa đông bỏ ngỏ
Mưa. Tưởng mù sương trên tóc thay phiên...
... Em còn nhớ mối sầu hoang mang đó?
Để chúng mình còn ngỡ bên nhau
Hay để khóc bằng phiên mưa sắp đổ
Đầy tim xưa – khoảng khắc bỗng nghẹn ngào

***

Mưa vẫn miên man lời tình buồn lắm !
Như đời ta phiên nửa bạt ngàn
Không có em về chung nghìn dặm
Để ấm lòng dù trăm nẻo gian nan
Thôi mai mốt gói mềm trong dư tưởng !
Uyên Uyên ơi ta đã mất em rồi.


Trần Tưởng Duyên
(Tuyển tập 1970 – 1975)



No comments:

Post a Comment